Tranh chấp Biển Đông : Việt Nam
và Trung Quốc tìm hậu thuẫn quốc tế
Biểu Tình Chống Trung Quốc ở
Sài Gòn, sáng 11-05 -2014
https://www.youtube.com/watch?v=CIrBjFlT00Q
Giàn khoan Hải Dương
HD-981 (DR)
Thanh Phương
Trong khi ở khu vực giàn khoan Hải Dương 981 trên Biển Đông, tàu
của Việt Nam và Trung Quốc tiếp tục đối đầu với nhau, thì trên mặt trận ngoại
giao, cả Hà Nội lẫn Bắc Kinh đều đang ráo riết vận động quốc tế ủng hộ lập
trường của mình trong vấn đề tranh chấp chủ quyền.
Hôm qua, 13/06/2014,
trong một cuộc họp báo đặc biệt, ông Dịch Tiên Lương, Phó Vụ trưởng Vụ
Biên giới và Biển đảo Bộ Ngoại giao Trung Quốc, lại cáo buộc là từ đầu
tháng Năm đến nay tàu của Việt Nam đã đâm vào tàu của Trung Quốc đến ... hơn
1.500 lần ở khu vực gần giàn khoan Hải Dương 981.
Trong cuộc họp báo hôm
qua của ông Dịch Tiên Lương, phía Trung Quốc cũng đã cho chiếu những bức ảnh và
đoạn video của một vài vụ đụng độ nói trên, mà theo ông Dịch Tiên Lương đã xảy
ra trong hai ngày 02 và 03/05.
Ba đoạn video, được cho
là do thủy thủ đoàn Trung Quốc quay bằng điện thoại di động, chiếu cảnh tàu Việt
Nam dường như đâm vào tàu Trung Quốc. Đoạn video thứ tư chiếu cảnh thủy thủ
đoàn Trung Quốc vớt lên các lưới cá và các khúc gỗ lớn, được cho là do phía
Việt Nam « cố tình » thả xuống biển để cản đường các tàu của Trung Quốc ở khu
vực giàn khoan.
Cuộc họp báo đặc biệt
hôm qua là một trong những hành động mới nhất của Trung Quốc nhằm lôi kéo dư
luận quốc tế về phía họ và đặc biệt là nhằm đáp lại việc vào tuần trước Hà Nội
đã cho công bố một đoạn video chiếu cảnh một tàu rất lớn của Trung Quốc rượt
đuổi và đâm vào một tàu đánh cá của Việt Nam khiến tàu này bị chìm vào ngày
26/05.
Hôm qua, Phó Vụ
trưởng Vụ Biên giới và Biển đảo Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã tỏ ý nghi
ngờ về vụ nói trên, với lập luận rằng những người trên tàu Việt Nam đã nhanh
chóng được vớt lên các tàu khác « chứng tỏ họ hoàn toàn không phải là ngư dân
».
Về phía Việt Nam cũng đã
nhiều lần mở họp báo quốc tế để tố cáo Trung Quốc xâm phạm chủ quyền lãnh thổ
của Việt Nam qua vụ giàn khoan.
Hành động mới nhất là ngày 12/06 vừa qua, trước
Đại hội đồng Liên hiệp quốc, Việt Nam đã đề nghị công bố bản « tuyên cáo lập
trường », yêu cầu Trung Quốc rút giàn khoan Hải Dương 981 ra khỏi khu vực mà
theo Hà Nội là nằm trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam.
“Tuyên cáo lập trường” này cũng yêu cầu Trung Quốc lập tức « ngừng các hành
động khiêu khích, đe dọa an ninh hàng hải trong khu vực ».
Bản tuyên cáo nói trên
chính là nhằm đáp lại bản « tuyên cáo lập trường » mà Bắc Kinh chuyển đến Đại
hội đồng Liên hiệp quốc ngày 09/06, cáo buộc Việt Nam vi phạm chủ quyền của
Trung Quốc khi cản trở hoạt động của giàn khoan HD-981.
Ngoài những cáo buộc nói
trên nhằm trình bày Việt Nam như là kẻ gây hấn, trong những ngày qua, Bắc Kinh
cũng đã đưa ra những tài liệu nhằm cho thấy là trước năm 1975 chế độ Hà Nội đã
ngầm công nhận chủ quyền của Trung Quốc trên quần đảo Hoàng Sa. Chẳng hạn như
Tập bản đồ Thế giới do Cục Đo Dạc và Bản Đồ Việt Nam phát hành năm 1972 đã dùng
từ Tây Sa, Nam Sa thay vì Hoàng Sa, Trường Sa.
Sách giáo khoa địa lý
lớp 9 của Nhà Xuất Bản Hà Nội ấn hành năm 1974 cũng ghi rằng “Vòng cung đảo từ
các đảo Nam Sa, Tây Sa đến các đảo Đài Nam, Đài Loan, quần đảo Hoành Hồ, Châu
Sơn… làm thành một bức trường thành bảo vệ Trung Quốc…” . Nhưng tài liệu làm
cho Việt Nam khó ăn khó nói nhất vẫn là công hàm Phạm Văn Đồng 1958.
Đối với Bắc Kinh, qua
công hàm này, Hà Nội đã mặc nhiên công nhận Tây Sa và Nam Sa là thuộc về Trung
Quốc. Vào tháng trước, trong một cuộc họp báo quốc tế, Việt Nam đã chính thức
tuyên bố công hàm Phạm Văn Đồng là không có giá trị pháp lý, với lập luận chủ
yếu rằng, vào thời gian đó Hoàng Sa và Trường Sa nằm dưới quyền quản lý của
chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.
Tờ VietnamNet, hôm nay
14/06/2014, cũng đăng trên mạng bài viết tựa đề « Ông Phạm Văn Đồng không bao
giờ tuyên bố bỏ Hoàng Sa », trích dẫn ý kiến nhiều chuyên gia trong và ngoài
nước. Nhưng công hàm Phạm Văn Đồng sẽ vẫn giống như một mảnh giấy nợ, vì được
ghi không rõ ràng, cho nên nay mới sinh lắm chuyện.
Tàu
chiến TQ cải trang thành tàu hải cảnh khiêu khích tàu VN
RFA
14.06.2014
- In trang
này
- Chia sẻ
- Ý kiến của
Bạn
- Email
Tàu cảnh sát biển Trung Quốc (phải) sử dụng súng nước tấn công tàu
kiểm ngư của Việt Nam trong vùng biển tranh chấp ở Biển Đông hôm 03 tháng 5 năm
2014.
AFP PHOTO
Theo tin từ báo chí
Việt Nam, các phóng viên được gửi ra khu vực giàn khoan HD 981 ghi nhận một tàu
hải cảnh của Trung Quốc mang số hiệu 13, thực ra là một tàu chiến giả dạng, đã
có những hành động khiêu khích tàu cảnh sát biển Việt Nam khi bao vây và dùng
loa công suất cao cáo buộc tàu Việt Nam xâm phạm vùng biển của Trung Quốc.
Tàu pháo số hiệu 13 đã tìm cách đe dọa tàu cảnh sát biển
4032 của Việt Nam và phóng viên trên tàu này ghi nhận tàu Trung quốc có trang
bị 4 buồng pháo loại 76 ly.
Tàu cảnh sát biển Việt Nam đã tránh tối đa các va chạm cố ý của
tàu Trung Quốc và đã rút ra khỏi khu vực giàn khoan 13 hải lý.
Hành động dùng tàu chiến giả trang này của Trung Quốc cho thấy
Bắc Kinh đã rất quyết tâm khai thác tại vùng biển đặc quyền kinh tế Việt Nam.
Phóng viên trên tàu cảnh sát biển Việt Nam cũng ghi nhận một máy
bay trinh thám Trung Quốc đã xuất hiện tại vùng giàn khoan trong một thời gian
ngắn.
Thoát Trung” và
“Thoát Cộng” – Nhu cầu cấp bách của Việt Nam ngày nay
Nhà báo Trần Quang Thành phỏng vấn nhà nghiên cứu
Nguyễn Khắc Mai
Thoát Trung” và “Thoát Cộng” hiện nay được coi là con đường duy
nhất để Việt Nam tránh khỏi thời kỳ bắc thuộc mới.
Đây là hai vấn đề cấp bách
đang được nhiều nhà trí thức và các đoàn thể thảo luận trong những ngày
vừa qua. Như vậy diễn trình “thoát” ra khỏi cả hai đối tượng Trung Hoa và Cộng
sản mang ý nghĩa ra sao? Tại sao phải thoát? Phải bắt đầu từ đâu và trong những
lãnh vực nào? Trở ngại lớn nhất cần phải khắc phục trong diễn trình này là gì?
Trong cuộc phỏng vấn sau đây của nhà báo Trần Quang Thành, nhà
nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai sẽ đưa ra những nhận định về vấn đề này và trả lời
những khúc mắc vừa kể. Mời quý vị cùng nghe.
************
- Trần Quang Thành: Thưa nhà nghiên cứu
Nguyễn Khắc Mai, vấn đề thoát Trung hiện nay đang được rất nhiều sự quan tâm
của dư luận trong nước, ông có bình luận gì về vấn đề này?
- Nguyễn Khắc Mai: Đây là vấn đề lớn mà cũng cấp
thiết lại có ý nghĩa chiến lược đối với dân, với nước cho nên mọi người nên
quan tâm và tìm mọi cách thực hiện.
Tôi cũng đánh giá rất cao cuộc trao đổi vừa rồi của một số nhà
nghiên cứu Chu Hảo, Trần Ngọc Vương, Giáp Văn Dương, Đinh Hoàng Thắng, Vy Khải,
v.v.Có nhiều ý kiến khác nhau không phải chống nhau nhưng nhiều ý
kiến phong phú về vấn đề này, anh thì nghĩ như thế nào?
- TQT: Tôi rất hoan nghênh những nhà nghiên cứu
đã quan tâm đến vận mệnh của đất nước và có ý kiến về vấn đề thoát Trung.Theo
nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai muốn thoát Trung chúng ta phải làm những việc
gì?
- NKM: Có mấy ý kiến đặc biệt là về sự cần
thiết phải thoát Trung. Mình xác định là thoát Trung thì không phải là bài Hoa
cũng không phải là bài văn hóa Trung Hoa, điều đó là vô nghĩa. Hai nữa thoát
Trung là dứt bỏ hẳn không có quan hệ gì nữa thì cũng không phải là vậy.
Chúng ta quan hệ với Trung Hoa trên một tư cách hết sức bình
đẳng, đàng hoàng và cái chính là thoát khỏi cái sự ràng buộc của một cái vòng
kim cô mà họ đến áp đặt cho mình.
Trước hết là về chính trị không thể trở
thành một nhà nước đánh đu theo họ, phụ họa theo họ, làm theo lợi ích của
họ. Bởi họ luôn muốn giữ mình, giữ cái đảng cộng sản Việt Nam, giữ cái nhà
nước Việt Nam này trong cái vòng kiềm tỏa của họ.
Chẳng qua là họ lợi dụng
thôi và họ đã lợi dụng được do sự yếu kém của mình về sự hiểu biết, về tinh
thần về khí phách mình yếu nên họ lợi dụng được.
Hai nữa là người ta đã đặt vấn
đề sự tồn vong của một chính đảng với cái tồn vong của dân tộc nó khinh trọng
khác nhau nên nó quá đề cao cái việc nếu không bám vào Trung Hoa thì vị thế của
cái đảng cộng sản nó hỏng, nó mất đi, điều đó không đúng. Vị thế của chính
đảng nó nằm trong việc anh phục vụ dân tộc anh nhân dân anh như thế nào, họ
nghĩ quẩn nghĩ nhầm, nghĩ rất thấp.
Bấy giờ tại hội nghị Thành Đô ngay những người tử tế đàng hoàng
như Nguyễn Cơ Thạch và những anh em mà tôi biết. Tôi cũng có những bạn bè ở
trong ngành ngoại giao lúc bấy giờ, về sau họ có nói với tôi đấy là sự mở đầu
cho một thời kỳ Bắc thuộc mới và họ cay đắng lắm.
Thế nghĩa là trong cái đất
nước này không phải ai cũng đồng tình với những luận điểm như vậy, bám lấy
Trung Hoa để giữ gìn một cái chế độ là không đúng. Quan trọng nhất là có cái
chế độ cho nó tử tế, nó đàng hoàng để phục hưng dân tộc để phát triển đất nước.
Kể từ khi bám lấy Trung Quốc thì rõ ràng là mình thua thiệt nhiều, cái gì
cũng thua thiệt cả. Từ nhiều năm nay tôi đã suy nghĩ về cái mà tôi gọi là “hiệu
ứng bóng đè”. Tôi lấy tên của tác phẩm văn học “Bóng đè” để nói về cái hiệu ứng
này. Hiệu ứng này nó lớn lắm, nguy hiểm lắm như một cái bóng lớn nó đè lên thân
phận của dân tộc mình trên mọi phương diện: chính trị, văn hóa, ngoại giao…
Nguy cơ rất lớn.
Điều tôi rất suy nghĩ là cái mộc mạc mà cha ông mình trao gửi từ
hồi vua Hùng đã có câu chuyện là muốn thoát khỏi cái bóng đè này tức thoát khỏi
cái xâm lăng đô hộ của họ thì mình phải lớn, lớn nhanh, lớn như thổi thì mình
mới thoát được.
Hiện nay bài học lớn từ thời vua Hùng đặt ra là mình phải lớn
nhanh về thể chế, về chính trị để tạo nên một sức mạnh mới của dân tộc, tự chủ,
tự cường, độc lập để giúp cho mình có cơ hội hợp tác liên kết với tất cả các
dân tộc tiến bộ văn minh trên thế giới, để giúp cho nội lực Việt Nam phát
triển.
Cái bóng đè này nó không bao giờ muốn cho Việt Nam lớn lên, mạnh lên.Nó
kìm hãm lại và những chính sách như vậy thật là ngu ngốc và nó chả có ích lợi
gì cho dân tộc.
Lớn nhanh lên về chính trị tức là sự đổi mới thể chế phải mạnh
hơn nữa.Không phải là để giữ quyền lực cho nhóm này hay nhóm kia mà vấn đề là
để cho dân tộc này nó trưởng thành nhanh có sức mạnh mới để đối phó với mối
nguy hiểm từ bên ngoài và có nội lực để phát triển.
Phải lớn nhanh về kinh tế,
một chu kỳ 30 năm thì một dân tộc từ lạc hậu, nhờ công nghệ tin học, nhờ
những phát triển mới của khoa học của kinh tế của công nghiệp mà một dân
tộc từ chỗ kém cỏi và lạc hậu trong vòng 30 năm có thể xây dựng xong hạ tầng cơ
sở về kinh tế.
Họ xây dựng xong hạ tầng giao thông, họ xây dựng xong hạ
tầng của giáo dục.Tạo ra một nền giáo dục, một nền khoa học tiên tiến
mạnh mẽ. Họ tạo ra một cơ sở hạ tầng cái mà người ta gọi là vốn xã hội.Chất
lượng của con người, chất lượng của xã hội đổi mới trong đó có nhân cách của
con người và nhân cách của dân tộc ấy nó cao thượng hẳn lên, nó tốt đẹp hẳn
lên.
Người ta chỉ cần trong vòng 30 năm thì họ phát triển được, nhưng chúng ta
cũng có 30 năm, từ 1986 đến nay là 28 năm thì chúng ta chưa tạo dựng được ra
những hạ tầng như vậy, giờ cũng vẫn còn tiếp tục loay hoay…
Hạ tầng cơ sở vật
chất, đường xá giao thông liên lạc cũng chưa được, đường sắt vẫn sử dụng
của thời Pháp thuộc, còn hạ tầng đặc biệt về giáo dục về khoa học thì ta không
làm tốt được. Trong khi đó Hàn quốc họ cho ta cái số liệu chi tiêu về đầu tư
thấp hơn chúng ta.
Ta chi tiêu 2 mà không xong, họ chi tiêu 1 mà họ đã hoàn
thành, hoàn chỉnh được mọi chuyện. Bây giờ họ trở nên một dân tộc tiến bộ, một
nền văn hóa, kinh tế tầm cỡ trên thế giới. Chúng ta chậm trễ như thế nên chúng
ta tiếp tục phải đánh đu và ngày càng lộ rõ.
Điều này rất nguy hiểm nên
phải thoát ra để tiếp nhận năng lực của nhân loại tiến bộ và làm cho nhanh
chóng sự trưởng thành phát triển của xã hội Việt Nam.
Từ đó nỗ lực của Việt
Nam tăng trưởng để có thể đối phó với những âm mưu ví dụ như chúng ta đang
đứng trước một thách thức nghiêm trọng từ chủ nghĩa bá quyền đại Hán của Trung
Hoa. Hiện nay, họ đang hưng phát, họ không tuân theo cái phát triển hòa bình
đâu.
Phát triển hòa bình là cái trò lừa đảo.Người Trung hoa có mặt tốt là họ để
lại một nền văn minh rất lớn nhưng họ cũng có mặt xấu là tráo trở, xỏ lá gian
xảo rất lớn. Mình đang đứng trước một tình hình là một Trung Hoa khi phát
triển thì rất nhiều biểu hiện của lối hành xử như chủ nghĩa đế quốc.
Tức là cũng muốn vẽ lại bản đồ địa chính trị.
Ngay cả như Nga cũng đang đặt ra
cho chúng ta một suy nghĩ… tưởng là nó tử tế nhưng không phải. Nó vẫn tiếp tục
cái con đường kiểu chủ nghĩa đế quốc, cũng đòi vẽ lại bản đồ địa chính
trị.
Ucraine là rõ ràng nhất để mà thấy nước Nga vẫn còn trong một tâm
thức Đại Nga lạc hậu, mà phía bên này là tâm thức Đại Hán lạc hậu và đấy là rất
nguy hiểm cho dân tộc Việt Nam và cho khu vực cho nên là phải thoát thôi chả
có cách nào khác.
Nhưng mà muốn thoát thì không phải một sớm, một hôm. Phải
nhận thức tại sao ta bị kìm hãm trong một thế yếu kém kéo dài, phải nhìn ra.
Giới tinh hoa tức giới trí thức phải tỉnh, phải biết, phải phân tích. Việt
Nam có một cái kỳ lạ 50 năm nay có việc gì thì người ta nghĩ phải có một
cái nghị quyết của Đảng thì mới làm được.
Các nước văn minh tiên tiến thì họ
không làm như vậy. Bất cứ việc gì của dân tộc họ, của xã hội họ thì việc đầu
tiên là của giới trí thức phải phân tích, phải nghiền ngẫm, phải đối chiếu hai
ba phương diện, hai ba phương án và cuối cùng mới đem lại kiến thức cho đám
chính trị họ lựa chọn.
Nhưng mình lại làm ngược lại, đem cái tư tưởng hẹp
hòi thiển cận, thậm chí rất xấu của cái nhóm chính trị để áp đặt vào trong xã
hội. Như thế xã hội mình không phát triển được. Nên giới trí thức phải hành
động, phải nghiên cứu vì đây là vấn đề cấp bách, vấn đề lớn của đất nước.
Kinh
tế phải quan hệ với họ như thế nào để không bị lệ thuộc. Chính trị quan hệ với
họ nhưthế nào để không bị lệ thuộc. Văn hóa quan hệ với họ như thế nào để
không bị lệ thuộc và đặc biệt là chính sách đối ngoại của mình như thế nào
để không bị cầm tù, không bị lệ thuộc.
Nó ép mình, bắt mình là phải chơi với
anh này, chơi với anh kia, không được chơi với người nọ không được chơi với
người kia hết sức vô lý.
Đấy là vấn đề mà giới trí thức phải hành động và vừa
rồi cái hội thảo thoát Trung là một việc làm đầu tiên thôi chứ còn phải tiếp
tục phân tích, suy nghĩ, tạo ra một nhận thức xã hội, một dư luận xã hội
mới thì mới mong là chúng ta sẽ thoát khỏi cái vòng kim cô bá quyền Đại Hán.
Cho nên cái ông Nguyễn Tấn Dũng nói gì thì nói ông đặt ra những cái vấn đề rất
hay “đừng đánh đổi chủ quyền lấy một cái hữu nghị viển vông lệ thuộc” thế
thì tội gì mà mình không làm.
Thế nhưng tôi biết là trong cái lãnh đạo họ không
đồng tình với nhau đâu.
Nó có nhiều phe phái lắm cho nên thoát cái lệ thuộc này
không phải là đơn giản cho nên là nhân dân phải hành động vượt qua tất cả cái
lạc hậu trì trệ, thậm chí cả những cái phản động đang còn tồn tại trong nội tại
xã hội của Việt Nam hiện nay. Nhân dân phải vượt lên vượt qua những vấn đề
này để khẳng định mình.
- TQT:Theo ông thì có những trở lực nào cản trở việc
thoát Trung?
- NKM: Cái lớn nhất hiện nay là đường lối chính
trị của cái Đảng cộng sản Việt Nam. Là cái cản trở trước.Kể cả những người,
người ta yêu nước, người ta nhìn thấy những mối nguy hiểm của Trung Hoa rất
sớm, cả giới trẻ thì cũng bắt bớ họ, lên án họ, thậm chí định đưa ra xử cái
việc là tại sao lại phê phán Trung Hoa, ví dụ như vụ xử cô Phương Uyên. Đấy là
giới trẻ nó nhìn rất là sáng tỏ, nó rất là nhạy cảm nó nêu lên.
Thế mà anh
không thấy được vấn đề anh lạc hậu hơn nó anh bị những cái chi phối mà do tâm
thức lạc hậu của anh, do có thể có sự ràng buộc về tiền tài, về gái gú nên anh
không nhìn thấy, anh bị những lợi ích vật chất đê hèn như thế mà anh không trở
thành một cái nhân cách cao thượng để nhìn thấy sáng tỏ vấn đề. Thế thì đáng lẽ
những trường hợp ấy thì anh phải phát triển lên anh phải nuôi dưỡng nó,
nuôi dưỡng những ý nghĩ tiên tiến tiến bộ, anh để cho nhân dân trao đổi trò
chuyện với nhau nhiều ý kiến khác nhau làm sáng tỏ vấn đề.
Mãi đến khi nó dồn
anh vào chân tường tức là nó đem đặt dàn khoan vào ngay trước lỗ mũi của anh,
nhân dân quyết định thì anh mới đi theo. Đấy là cái lạc hậu của anh, lạc hậu
của kẻ cầm quyền. Cho nên vấn đề lớn nhất là những người cầm quyền phải thức
tỉnh nếu họ muốn xứng đáng là bộ phận điều khiển chỉ huy quản lý đất nước, xa
hội.
Dứt khoát họ phải nghe theo dân để có đời sống tử tế và có sự phục vụ… có
giá trị, còn nếu không thì gương của Lê Chiêu Thống đấy, gương của Trần Ích Tắc
đấy.
Rất là nhiều tấm gương trong lịch sử để lại là trước sự nguy khốn, uy hiếp
của Trung Hoa thì trong nội bộ luôn luôn nảy sinh những kẻ Việt gian phản động,
bây giờ phải khắc phục cái này.
- TQT:Dư luận xã hội nói rằng “muốn thoát Trung
trước hết chúng ta phải “thoát Cộng”, ông nghĩ thế nào về vấn đề này?
- NKM: Thực ra là cái chủ nghĩa cộng sản nó
tỏ ra là một cái sự hổ lốn, hồ đồ. Cho nên thoát Cộng có nghĩa là thoát khỏi
một cái tư tưởng hổ lốn, hồ đồ và lạc hậu chả có gì khác. Anh bám víu vào một
số cái ý tưởng mơ hồ, không tưởng không ra không tưởng, ảo tưởng không ra ảo
tưởng và anh đã nhận thức được là trăm năm nữa không có nó đâu nhưng mà anh vẫn
bám theo.
Thế thì vấn đề là phải từ bỏ ngay cái mà tôi gọi là mô hình Xô viết, mô
hình chính trị toàn trị sao chép của Liên xô cũ. Mình bị Nga rồi Tàu nó lôi
sang, Mạc Tư Khoa nó lôi sang Bắc kinh mà hiện nay thì nó vẫn lôi sang để
nó đào tạo đấy. Đào tạo từ anh lính cho đến những anh cán bộ chính trị tuyên
huấn tuyên hiếc. Nó lôi sang nó đào tạo. Mình phải thấy rõ cái điều này là mình
đang có nhận thức hồ đồ về một cái thứ chủ nghĩa mà không đâu vào đâu cả và
đang thấy đấy ông Trọng nói trăm nữa không có chủ nghĩa xã hội đâu! Nhưng
mà ta vẫn đánh đu theo như thế để làm gì?
Mà rõ ràng cái đường lối này nó không
phát triển đối với dân tộc. Cho nên là phải đổi mới, tôi nghĩ là phải đổi mới
một cách quyết liệt. Ngay trong lãnh đạo hiện nay cũng có người đã nhận thức ra
vấn đề này đấy. Nhưng mà họ đặt ra một cách đang còn dè dặt chưa dám phát động
nhân dân suy nghĩ, nghiền ngẫm theo cách ấy, chẳng hạn như ông Dũng ông nêu là
phải đổi mới, phải cải cách thể chế. Cải cách thể chế nghĩa là gì, thể chế
chính trị, thể chế kinh tế, thể chế văn hóa… và phải để cho giới trí thức bàn
luận rõ cái này. Cho nên là nói là muốn thoát Trung nhưng thực chất vấn đề là
thoát cái việc hồ đồ hủ lậu hiện nay…
Cách đây mấy năm thì tôi đang biểu
hiện về chữ Việt có nghĩa như là sự thăng hoa siêu việt lên, vượt
khỏi cái hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm, vượt khỏi cái đối thủ gây cho mình
cái cản trở cái khó khăn, gây cho mình cái lạc hậu, đặc biệt là phải thoát để
vươn lên siêu việt, vượt lên chính mình để có nhân cách mới. Nhân cách của
từng người và nhân cách của cái dân tộc này, trí tuệ sáng suốt, đàng hoàng làm
chủ để phát triển…
Mà cái ông Hồ không biết vì thế nào mà ông cũng có một cái cảm
nhận cũng là nhạy cảm, trong di chúc ông nói rằng phải có một cuộc chiến tranh
để chống lại những hư hỏng cũ kỹ.Càng ngày càng thấy hư hỏng, càng ngày càng
thấy cũ kỹ. Thế thì phải hiểu sao về những cái này?
Cho nên tôi nghĩ là chưa
bao giờ mà ý nghĩa của cái chữ Việt cần phải nghiền ngẫm suy nghĩ để mình có
thể chọn lựa thái độ, cách ứng xử, đặc biệt là tìm những con đường mới, tìm
những giá trị mới tìm những năng lực mới cho từng người cũng như cho từng cộng
đồng dân tộc cho từng cái chính đảng cũng như là cho cái bộ máy nhà nước. Tôi
có viết một bài gọi là Việt Nam hậu HD981.
Trong đó tôi nói rõ là sau cái
giàn khoan, sau cái ngày 02/05/2014 dân tộc này đã phải sống khác trước.Không
đổi mới nhanh, không vượt lên nhanh thì chúng ta sẽ càng ngày càng thua thiệt
cho nên thoát Trung chính là vấn đề làm sao cho Việt Nam thăng hoa, Việt Nam
siêu việt lên một giai đoạn mới, một sự phát triển mới, tôi cũng xin mạo
muội đưa ý kiến như thế.
- TQT: Xin
cảm ơn nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai.
T.Q.T. – N.K.M.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment