Show original message
Mỹ-Trung trong
thế kỷ 21
Đoàn Hưng Quốc
Người Hoa nhận xét mỗi triều đại Trung Hoa thường kéo dài khoảng
270 năm với ngụ ý rằng chế độ Cộng Sản sẽ còn kéo dài thêm 2 thế kỷ nửa, đồng thời
ám chỉ nền dân chủ Hoa Kỳ sau 200 năm bắt đầu già nua cằn cổi. Có 4 mốc điểm
trong thời gian sắp tới cần được quan tâm và bao gồm:
- 2021: kỷ niệm 100 năm ngày
thành lập đảng Cộng Sản Trung Quốc. Để đánh dấu thời điểm này chỉ tiêu của Bắc
Kinh là nâng lợi tức đầu người lên 10 ngàn USD, tức là vững vàng trong khối các
nước có lợi tức trung bình dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản.
- 2022: bắt đầu với Thế
Vận Hội mùa Đông hoành tráng dọn đường cho Đại Hội đảng lần thứ 20 với quyết
định Tập Cận Bình tiếp tục nắm vị trí lãnh đạo hạt nhân sau 10 năm tại chức.
- 2023: GDP Trung Quốc sẽ sát
nút hay ngang bằng Hoa Kỳ nếu tiếp tục đà phát triển hiện tại (giả sử Mỹ 2% còn
Hoa Lục 6% mỗi năm, và không nước nào bị khủng hoảng bất ngờ hay bị nợ đè sập)
-
2049: kỷ niệm 100 năm ngày thành lập Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc. Khi đó GDP
nước này sẽ gấp 2 lần của Mỹ.
Dĩ nhiên không ai dự đoán được tương lai. Rất nhiều chuyên viên
cho rằng thống kê của Hoa Lục là con số giả và khối nợ khổng lồ sẽ làm chậm lại
đà tiến hay khiến sụp đổ nền kinh tế (và đảng Cộng Sản). Nhưng cũng có nhận xét
ngược lại là dù con số giả nhưng độ sai số không thay đổi; hơn nửa Trung Quốc
còn có thể tăng thêm nợ 30% nhờ vào (a) người Hoa tiết kiệm 40% tiền thu nhập
tức là gấp 3 lần dân Mỹ nên số thặng dư này cần được chuyển vào đầu tư [1] [2];
(b) thặng dư trong mậu dịch vẫn là nguồn thu khổng lồ để trả nợ; (c) nhà nước
có thể gánh nợ tư thành nợ công nhờ vào khối dự trữ ngoại tệ [3]. Nếu thật sự
Trung Quốc mượn thêm nợ mà không làm sập nền kinh tế thì GDP rất có thể qua mặt
Hoa Kỳ vào khoảng 2023-2025.
Trở lại với Hoa Kỳ đã không thể phát huy truyền thống dân chủ nếu
không có sức mạnh kinh tế và quân đội áp đảo trong thế kỷ 20. Tương lai sẽ như thế
nào khi nước Mỹ không những thành cường quốc hạng nhì mà còn bị bỏ xa về cả GDP
lẫn ngân sách quốc phòng?
Giáo sư Graham Allison [4] kêu gọi
Hoa Kỳ phải xét lại tầm nhìn về vị trí và tương quan Mỹ-Trung trong thế kỷ 21:
Hoa Kỳ hoặc chấp nhận thành cường quốc hạng nhì hay phải quyết tâm ngăn chận đà
tiến của Trung Quốc trước khi quá trễ [5]. Hoa Kỳ không thể có chính sách hữu
hiệu nếu không thống nhất trong quyết định chiến lược này nên giáo sư Allison
đã so sánh biện pháp “chuyển trục” theo kiểu vật vờ từ thời Obama đến Trump
cũng giống như xức dầu cù-là trị bướu ung thư (use aspirin to cure cancer).
Ở thái cực thứ nhất Mỹ có thể chấp nhận thành cường quốc hạng nhì
(giống như Anh Quốc nhường chổ cho Hoa Kỳ vào đầu thế kỷ 20). Dù hạng nhì nhưng
Hoa Kỳ vẫn đủ khả năng kinh tế và quốc phòng để tự vệ nên không sợ bị thống
trị. Thế giới sẽ chia thành bốn khối thuộc ảnh hưởng của Trung Quốc, Mỹ, Âu
Châu và Ấn Độ, cùng các cường quốc khu vực như Nga và Iran, tuy cạnh tranh
nhưng không dẫn đến chiến tranh nguyên tử và toàn diện. Vấn đề là Hoa Kỳ phải
hiểu mình hiểu người để quyết định và thỏa thuận với Bắc Kinh liệu có một làn
ranh đỏ bao gồm Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, biển Đông, Trung Đông, Trung Á hay
Mỹ sẽ nhường toàn cỏi Tây Thái Bình Dương (như Anh Quốc đã từng nhượng bộ Nam
Mỹ theo đà phát triển của chủ thuyết Monroe “châu Mỹ của người Mỹ”). Hoa Kỳ sẽ
tiến gần đến mô hình dân chủ xã hội (social democracy) kiếu Âu Châu, một loại
ốc đảo hạnh phúc trong thế giới nhiễu nhương để hướng nội nhằm giải quyết các vấn
đề an sinh xã hội, di dân, khoảng cách giàu nghèo, nữ quyền, LGBT, v.v… thay vì
làm sen đầm quốc tế giữ gìn trật tự toàn cầu hay phát huy nền dân chủ [6].
Thái cực thứ nhì là chọn đối đầu toàn diện với Trung Quốc về cả
thương mại lẫn địa chính trị. Nếu chiến tranh thương mại xảy ra GDP Hoa Kỳ sẽ
thiệt hại 10% còn Trung Quốc rơi 40%, dẫn đến một cuộc khủng hoảng toàn diện
làm thay đổi thể chế (nhưng chưa biết bên nào chết trước). Mỹ cần tăng cường
quân lực cho Đài Loan, công khai thúc đẩy phong trào dân chủ trong Hoa Lục,
trang bị vũ khí cho Tibet và ngoại Mông dành độc lập. Bài học của thế kỷ thứ 19
là lẻ ra Anh Quốc phải giúp đỡ cho miền Nam nước Mỹ trong cuộc Nội Chiến để Hoa
Kỳ bị xâu xé, còn để yên đến khi nước Mỹ thống nhất thì đã quá muộn cho Anh bắt
kịp. Hoa Kỳ sẽ áp lực để các nước tại Á Châu không còn đu dây mà phải chọn phe,
vì đu dây chỉ giúp cho Trung Quốc thêm giàu mạnh trong lúc Mỹ phải tốn kém bảo
vệ an ninh khu vực; hay ít nhất muốn Hoa Kỳ bảo vệ an ninh thì phải mua hàng
hoá và vũ khí Mỹ thay vì buôn bán sanh lời cho các đối thủ như Nga-Trung.
Dù ông Allison có thúc giục nhưng do những quyền lợi chồng chéo từ
Trung Đông đến Bắc Á xuống biển Đông nên nước Mỹ sẽ không có một chọn lựa dứt khoát
mà cứ để nền ngoại giao, thương mại và quân sự trôi theo nhiều hướng mâu thuẩn
(slow drift). Nội bộ Hoa Kỳ quá rạn nứt, chia rẽ giữa các khuynh hướng xã hội
về di dân, thuế má, trợ cấp xã hội, LGBT, nữ quyền, màu da v.v… sâu sắc và
chiếm quá nhiều thời gian tranh luận để các nhà lãnh đạo có thể đề ra và thuyết
phục quần chúng về một hướng chiến lược lâu dài. Sức sáng tạo và xã hội vẫn
năng động nhưng nền chính trị dân chủ có vẻ già cổi sau 200 năm lập quốc.
Nổi ám ảnh cho các nước như Nhật, Nam Hàn, Đài Loan, Việt Nam liệu
Hoa Kỳ có đủ kiên nhẫn, ý chí và thế lực đương đầu với Trung Quốc ở Thái Bình Dương
hay không? Hay cần thêm Úc và Ấn Độ để kết nối thành một vành đai rồi sau đó
tìm hậu thuẩn của Mỹ? Trong tất cả các nước này có quốc gia nào không sẳn sàng
xé lẻ để hưởng quyền lợi về kinh tế với Trung Quốc? Trong hoàn cảnh Hoa Kỳ bị
bỏ xa thành cường quốc hạng nhì thì tương lai và các nền dân chủ Á Châu sẽ đi
về đâu?
Riêng về Trung Quốc, Cố Tổng Thống Richard Nixon về cuối đời than
rằng “Phải chăng chúng ta đã tạo ra một con quái vật” (We might have created a
Frankeinstein[‘s monster]) [7].
NOTES:
NOTES:
[1] Why China’s GDP Growth Rate
Tells Us Nothing About Its Economy. Fortune Global Forum, Dec 7, 2017
[2] Nợ tại Trung Quốc là 250% so với Nhật 350%, dân chúng cả hai nước đều có mức tiết kiệm rất cao
[3] Dự trữ ngoại tệ 3500 tỷ USD thấp hơn tổng số nợ 28000 tỷ USD rất nhiều, nhưng có sẽ tạm so sánh như “vốn” nhà nước bảo kê cho nợ. Nhờ đó năm 2016 Trung Quốc dù bị nạn chảy máu ngoại tệ ồ ạt nhưng dân chúng không hốt hoảng rút tiền (bank run).
[2] Nợ tại Trung Quốc là 250% so với Nhật 350%, dân chúng cả hai nước đều có mức tiết kiệm rất cao
[3] Dự trữ ngoại tệ 3500 tỷ USD thấp hơn tổng số nợ 28000 tỷ USD rất nhiều, nhưng có sẽ tạm so sánh như “vốn” nhà nước bảo kê cho nợ. Nhờ đó năm 2016 Trung Quốc dù bị nạn chảy máu ngoại tệ ồ ạt nhưng dân chúng không hốt hoảng rút tiền (bank run).
[4] Giáo sư Graham Allison là tác giả quyển Destined for War: Can America and China
Escape Thucydides’s Trap? (May 30, 2017). Bài viết này dựa trên nhiều dữ
kiện rút từ quyển sách bên cạnh những ý kiến riêng của người viết.
[5] Quan điểm nói trên có phần
giống như cựu cố vấn chiến lược Steve Bannon nay bị Donald Trump đuổi việc. Ông
Bannon tuy cực đoan nhưng lúc nào cũng nhất trí rằng không có gì quan trọng vào
thế kỷ 21 hơn cuộc đối đầu Mỹ-Trung, và Hoa Kỳ chỉ còn 5 năm để quyết định
trước khi quá muộn. Bắc Hàn, Biển Đông, Putin, Iran, v.v… chỉ là những khúc dạo
đầu hay câu chuyện bên lề. Ông Banon to mồm nên bị Donald Trump thất sủng, sau
này bị “trục người lớn” McMaster & Cohn thuộc cánh toàn cầu
(internationalist) cùng chánh văn phòng John Kelly và rể Jared Kushner hất văng
ra khỏi tòa Bạch Ốc.
[6] Chủ trương dân chủ xã hội (social democracy) gần với cánh đang
lên của Thượng Nghị Sĩ Bernie Sander và Elizabeth Warren trong đảng Dân Chủ.
[7] Nixon trong cuộc phỏng vấn với William Safire năm 1994.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment