Mời đọc một bài viết rất ĐỘC!
----- Forwarded
Message -----
From: Bui <d
To:leanhdungmy@yahoo.com
BÀI QUÁ HAY: MỘT CON CÁ BỊ CHẾT ĐUỐI
“TỘI CÁC CHÚ KHÔNG
BIẾT NGHE TIẾNG NGƯỜI!!!”
NHƯ NGÀY NÀO, “CON CÁ BIẾT ĐI” CHẾT ĐUỐI TRONG CHÍNH MÔI TRƯỜNG
SỐNG NGUYÊN THỦY CỦA NÓ LÀ "NƯỚC"...
THÌ CŨNG CÓ MỘT NGÀY,
CÁC CHÚ SẼ "CHẾT TRONG LÒNG DÂN TỘC".
LÀ NƠI ĐÃ SINH RA VÀ NUÔI DƯỠNG CÁC CHÚ LỚN LÊN...
MỘT CON CÁ BỊ CHẾT ĐUỐI?
Vũ Trọng Khải/Úc Châu
14/3/2014
"Viết cho Nguyễn
Văn Toàn, Houston, Texas.
Khi nhớ Bạn tôi cùng
dân Cao Nguyên ra đi trong cuộc 'Bỏ Phiếu Bằng Chân năm 1975'.
Ngày Ban Mê Thuật thất thủ!!!"
Không biết tự bao giờ,
tôi cảm thấy thích thú với câu truyện sau đây, cũng không biết tác giả là ai,
tôi đọc được ở đâu hay do ai kể cho nghe, cũng không còn nhớ nữa, nhưng thiết
nghĩ nội dung câu truyện mới đáng để ta chú ý.
Xin được lên tiếng cảm ơn tác giả đã dựng được câu truyện này.
Truyện kể:
“Có một người chuyên thuần hóa rồi nuôi dậy thú hoang, thú dữ...
biết hành động, làm trò vui khi nghe tiếng người sai khiến, để bán cho các gánh
xiệc. Ông ta rất nổi tiếng trong giới làm xiệc, phải nói, ộng ta là một bậc
thầy trong việc nuôi, dậy thú làm xiệc.
Đã nổi tiếng và giầu có nhờ tay nghề, nhưng ông ta có vẻ như
chưa hài lòng với những thành công nuôi dậy thú vật của ông ta.
Ông ta nghĩ đến cách:
“phải làm thế nào để đưa một con cá lên sống trên cạn và phải đi
được như động vật hai chân".
Ông ta bắt đầu thực hiện bằng cách “mỗi ngày ông đổ bùn vào hồ
nước nuôi cá.”
Hồ nước bị đặc dần dần theo ngày tháng, con cá ông nuôi cũng mỗi
ngày dần dần bị đẩy lên sống trong vũng bùn loãng, lúc nào đầu cá cũng ngẩng
cao trên mặt bùn để thở.
Mỗi lần cho cá ăn, ông ta thường tìm cách làm cho cá phải cất
mình cao khỏi mặt bùn, ngóc đầu lên đớp mồi như những lần ông cho mèo hay chó
ăn, chúng cũng phải chồm lên vồ mồi.
Bùn càng ngày càng khô dần, con cá ông nuôi cũng đã quen dần với
môi trường sống thay đổi chậm chạp. Không biết thời gian nuôi và dậy con cá này
mất bao năm tháng? Nhưng nay ông đã thành công.
Con cá ông nuôi từ bùn loãng, sệt, qua đặc, rồi sau cùng bùn đã
trở nên khô cứng, cũng qua cách tập luyện kiên nhẫn của ông, đến nay, cá đã
nghe được những tiếng gọi của ông, làm theo những gì ông chỉ dậy, và kỳ công
hơn cả là con cá ấy đã đi được trên hai cánh đuôi như loài vật hai chân.
Ông có thể dẫn con cá
của ông đi chơi như người ta dẫn chó, mèo đi rạo mát mỗi chiều.
Rồi có một buổi chiều, như nhiều buổi chiều ông vẫn dẫn cá đi
chơi, ai thấy cũng nhòm ngó, chầm trồ thích thú vì quá lạ.
Không lạ sao được! Cá sống trên cạn, lại biết đi nữa! Lạ quá đi
chứ!!!
Bất chợt, trời đổ cơn mưa!!!
Cũng như những người khác, đang giắt chó, mèo, ông phải chạy tìm
nơi trú mưa, mãi nhìn trời xem cơn mưa bao giờ tạnh, ông cũng quên cả chăm sóc
con cá của mình.
Đến khi trời ngớt mưa, định bước chân đi, ông nhìn lại, thấy con
cá của ông không còn cột ở đầu dây ông vẫn dẫn nó đi chơi!!!
Ông vội chạy trở lại
khu vườn ông vừa dẫn cá đi rong, xem nó lạc đâu mất... Ông đi lại đọan đường
ông và cá chạy trú mưa...
Chợt một hình ảnh làm ông choáng váng, muốn ngã vật ra đất, khi
ông nhìn thấy con cá ông nuôi dậy trong bao năm tháng, nay đã CHẾT, Nó CHẾT
thật rồi. Nó nằm trương bụng trong một vũng nước chỉ sâu hơn chiều cao của nó.
(Vì cá đã biết đi, nên gọi là chiều cao thay vì chiều dài).
Con cá đã CHẾT ĐUỐI trong vũng nước sau cơn mưa!!!
Cuối câu truyện không thấy nói gì về người nuôi dậy thú này nữa.
Chẳng lẽ “CÁ CHẾT LÀ HẾT TRUYỆN?”.
Không, truyện không hết ở đó dù cá đã chết đuối!
Cá đã chết, chết trong chính môi trường sống nguyên thủy của nó,
chỉ vì nó: KHÔNG CÒN BƠI ĐƯỢC NỮA! NÓ KHÔNG CÒN THÍCH HỢP VỚI CHÍNH MÔI TRƯỜNG
SỐNG CỦA NÓ... CÁ CHẾT ĐUỐI!!!
LUẬN TRUYỆN:
So sánh câu truyện “cá biết đi” hay “cá chết đuối” vào cuộc sống
hiện nay của CSVN người ta thấy có nhiều tương đồng khá lý thú!
Ngày nào, mấy chú cộng
sản từ Bắc vào Nam,
Ngày nào mấy chú cộng
sản từ núi rừng về thành phố,
Ngày nào? Thời đó! Mấy chú cộng sản luôn mấp máy trên môi “ĐẠP
ĐỔNG ĐÀI”.
Dân miền Nam, ngây thơ
quá, thắc mắc hoài, sao mấy chú cộng sản cứ đòi phải “ĐẠP” cái “ĐỔNG
ĐÀI”... miền Nam làm gì có cái “ĐỔNG ĐÀI” nào do “Mỹ Ngụy” dựng lên đâu?
Chỉ có một bức tượng “THƯƠNG TIẾC” là quý nhất của dân miền Nam
thì mấy chú cũng đạp đổ rồi còn gì nữa!!!
Nhưng cũng chẳng bao lâu, người dân mền Nam, hiền lành, chất
phác nhưng dư thông minh để hiểu các chú cộng sản này nói gì và muốn gì!!!
- Những chiếc xe đạp
cũ dân miền Nam đã gác xó bếp, nay được lau chùi hay sơn lại mới toanh!
- Những chiếc đồng hồ
cũ được đánh bóng lại sáng choang!
- Những chiếc radio transitor, chạy được cả bằng pin lẫn điện
cũng được lau chùi y như mới!
Một lô các loại chợ
này được thành hình tại SaiGon và những tỉnh thành miền Nam, sau những ngày các
chú cộng sản đổi tiền, đánh tư sản... Dân miền Nam trắng hai tay, còn lại cái
khố che thân là may rồi!
Nơi ấy, nơi những cái
chợ bất đắc dĩ thành hình, Nam Bắc gặp nhau!
Nơi ấy, Quốc Cộng gặp
nhau! Thay tiếng súng bằng những trận cười vang dội!
Nhiều nụ cười ra nước mắt chung quanh cái “ĐẠP ĐỔNG ĐÀI” (thế ra
các chú cộng sản đã biết đến “3 D” từ những ngày tháng đó!)
Nó cười vang, nó cười
ra nước mắt vì kẻ bán người mua cùng chung một Dân Tộc, cùng chung một ngôn ngữ
mà chẳng hiểu được nhau!!!
Nhiều trận cười vang chung quanh “CÁI ĐỔNG BA TAY, HAI CỬA
SỔ”... trước những khuôn mặt ngây ngô của núi rừng.
Nhưng rồi cuối cùng,
Bắc Nam cũng hiểu nhau...
Rồi từ đó các chú được dân miền Nam tặng hai chữ “CÁN NGỐ”.
Đó là những ngày sống xa núi rừng của các chú cán ngố, như cá
tập sống trong môi trường từ nước lỏng đến bùn khô cứng... để tập làm người!!!
Truyện ấy xưa rồi!!!
Nói làm chi nữa!!!
Nó hết NGỐ rồi, Nó
vượt xa người luôn rồi!!!
Chuyện ngày nay khác
xưa nhiều lắm!!!
Các chú cán ngố ngày nay quên béng ba chữ “ĐẠP ĐỔNG ĐÀI”!!!
Ngày nay, bụng các chú phệ xuống, cổ có nọng vài ba ngấn, mặt
phẹt ra... đạp xe đạp sao nổi, Peugeot, Durat các chú cho vào sọt rác, thay vào
đó con của các chú chơi những chiếc “xe khủng” trị giá bạc triêu đô la Mỹ!!!
Những chiếc “xe khủng”này được các chú lôi lên từ những mảnh ruộng,
mảnh vườn hay cả trong khu nghĩa trang khi các chú lấy quyền “thu lại đất đai”
của Dân!!!
Đổng thì các chú chê, Seiko các chú cũng chả thèm, longines,
rolex... chả thấy chú nào nói đến cái gì là “ ba tay, hai cửa sổ” nữa...
Đài! thì ôi thôi, bây giờ được thay bằng Apple vàng, nạm kim
cương, trị giá “vài chục vé xanh” các chú mới chịu rờ tay!....
Các chú như con cá
biết đi trong câu truyện kể trên đấy!
Các chú là những con
vật trong gánh xiệc của tụi Ba Tàu đấy!
Nhưng các chú còn thua con vật trong gánh xiệc vì các chú không
biết nghe tiếng người!!!
- Ngày xưa khi các chú từ Bắc vào Nam, các chú từ rừng núi xuống
đồng bằng, mặt các chú ngây ngô, ngờ ngệch trước TIẾNG NÓI của NGƯỜI.
- Ngày nay MẶT CÁC CHÚ CỨ LẠNH NHƯ TIỀN trước TIẾNG KHÓC CỦA
NGƯỜI.
Tiếng khóc vang lên trong lòng Dân Tộc các Chú, nhưng các chú
không nghe thấy hay vì không hiểu tiếng người hay các chú còn phải khom lưng
làm con vật trong gánh xiệc của bọn giặc phương Bắc!
Thầy nào dạy các chú
khi ra ngoài tuyên bố Biển Đông của Quốc Tổ gọi là Biển Nam Trung Hoa?
Thầy nào dạy cho các
chú “cắt đất” dâng biển cho ngọai bang?
Thầy nào dạy cho các
chú cướp đất của dân để làm nhà to cửa rộng?
Thầy nào dạy cho các
chú biết bỏ ĐẠP đi “XE KHỦNG ”?
Thầy nào dạy cho các
chú bước chân nghênh ngang đạp trên mặt, trên lưng đồng bào?
Thầy nào dạy cho các
chú biết bỏ ĐỔNG chơi APPLE?
Thầy nào dạy cho các chú…………………………………………?
CHẲNG CÓ THẦY NÀO DẠY CÁC CHÚ NHƯ THẾ CẢ!!!
CHÍNH LÒNG THAM VÔ ĐÁY TRONG CÁC CHÚ DẠY CÁC CHÚ ĐÓ THÔI.
Như ngày nào, “CON CÁ BIẾT ĐI” chết đuối trong chính môi trường
sống nguyên thủy của nó là “NƯỚC”...
Thì cũng có một ngày,
các chú sẽ “CHẾT TRONG LÒNG DÂN TỘC”
Là nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng các chú lớn lên....
- Các chú sẽ chết vì tội: PHẢN BỘI QUỐC TỔ.
- Các chú sẽ chết vì tội: BUÔN DÂN BÁN NƯỚC.
- Các Chú có quá nhiều tội, MÀ TỘI NẶNG NHẤT LÀ:
“TỘI CÁC CHÚ KHÔNG BIẾT NGHE TIẾNG NGƯỜI!!!”
Thời VÀNG SON của các chú, một đời làm con vật trong gánh xiệc
của bọn GIẶC PHƯƠNG BẮC như hôm nay... Sẽ biến mất trong một ngày không xa.
Télécharger TypeApp pour Android
__._,_.___
No comments:
Post a Comment